Maina cô gái đáng yêu cùng chiếc lồn xinh
Đó là một chiều mưa nhè nhẹ, khi những hạt nước li ti phủ mờ mặt kính xe buýt, tôi quyết định trú mưa trong một quán cà phê nhỏ ven đường. Không gian bên trong quán thật ấm cúng, ánh đèn vàng hắt lên những bức tranh treo trên tường, tiếng mưa bên ngoài hòa quyện với giai điệu chậm rãi của bài nhạc jazz cũ.
Khi tôi vừa gọi một tách cappuccino và chọn một góc gần cửa sổ để ngắm mưa, ánh mắt tôi vô tình chạm phải một cô gái ngồi bàn bên cạnh. Cô ấy mặc một chiếc áo len màu trắng kem, mái tóc đen mềm mại buông xõa, và trên bàn là một tách trà hoa cúc đang tỏa ra mùi hương dịu dàng. Cô ấy có nét gì đó rất thanh thoát nhưng cũng thật cuốn hút, như thể ánh sáng duy nhất giữa một ngày mưa xám xịt.
Tôi không thể rời mắt khỏi cuốn sổ tay trước mặt cô, nơi những dòng chữ nhỏ nhắn được viết bằng nét mực đen tinh tế. Cô dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc.
Lấy hết can đảm, tôi đứng dậy, mang theo chiếc ô vẫn còn đọng nước và tiến lại gần. “Xin lỗi, tôi không muốn làm phiền, nhưng tôi thấy bạn đang viết gì đó. Bạn là nhà văn à?” Tôi mỉm cười, cố gắng để giọng mình thật tự nhiên.
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn ánh lên chút ngạc nhiên nhưng không kém phần thân thiện. “Ồ, không phải đâu. Chỉ là tôi thích ghi lại những suy nghĩ của mình trong lúc rảnh rỗi thôi,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng mưa rơi bên ngoài.
Câu chuyện bắt đầu từ đó. Cô giới thiệu mình tên là Maina, một cô gái đam mê nghệ thuật và thường tìm đến những quán cà phê yên tĩnh để viết hoặc vẽ. Tôi kể rằng mình là người yêu thích chụp ảnh, và bất kỳ một buổi chiều mưa nào cũng là nguồn cảm hứng cho những bức hình đầy cảm xúc.
Thời gian như trôi nhanh hơn khi chúng tôi trò chuyện. Maina kể về những ước mơ nhỏ bé của mình, những nơi cô muốn đến, và cả lý do vì sao cô yêu thích những cơn mưa. “Mưa khiến mọi thứ trở nên chậm rãi hơn, và đôi khi, người ta có thể nhìn sâu hơn vào những gì họ đã bỏ qua,” cô nói, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ phủ mờ sương mưa.
Trước khi chia tay, tôi ngập ngừng hỏi: “Maina, tôi không biết liệu điều này có đường đột quá không, nhưng tôi rất thích nói chuyện với bạn. Liệu tôi có thể mời bạn cà phê vào một ngày nào đó nữa được không?”
Cô khẽ cười, gật đầu. “Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ chúng ta sẽ còn nhiều điều thú vị để nói với nhau.”
Chiều mưa hôm đó, không chỉ là một ngày ngẫu nhiên dừng chân nơi quán nhỏ, mà còn là khởi đầu cho một câu chuyện mà tôi biết sẽ đặc biệt hơn bất kỳ điều gì tôi từng trải qua.